My Randomness

Giá như tôi là ngọn nến giữa màn đêm sâu thẳm by Phuong Nguyen

"Giá như tôi là ngọn nến giữa màn đêm sâu thẳm"

Tôi thương người Palestine. Văn chương của họ rất đẹp và rất đau đớn, thấm đượm nỗi buồn, một nỗi buồn không có tên, một nỗi buồn rất ít người hiểu được, của những tha nhân chẳng còn một quê hương, của những căn nhà nay đã thuộc về ai khác, của những chiếc chìa khóa cô đơn chẳng còn một cánh cửa để tra vào, họ là cư dân của những bản làng đã bị san phẳng, của một đất nước đã mất tên trên bản đồ, và ở vùng tự trị họ sống như gián như chuột dưới những hàng rào mắt lưới, không thể bước lên mái nhà của chính mình, không được nhìn thấy bầu trời. Nhưng họ vẫn kiên cường không từ bỏ dải đất quê hương, dù có bị oanh tạc từ năm này qua năm khác, dù cái giá phải trả là vô cùng: tứ chi của chính mình, cả một gia đình, sinh mạng của chính họ.

Ta có thể hiểu được bối cảnh lịch sử và những cuộc đổi ngôi ở bao vùng đất chỉ bằng việc đọc wikipedia và báo chí, ta có thể biết được trong quá khứ bao nền văn minh và đế chế đã lụi tàn trong những cuộc chiến khốc liệt kinh hoàng, nhưng sự ghi chép đó chỉ dừng lại ở số liệu và tường thuật. Văn chương, thi ca, nghệ thuật là thứ mời ta bước vào những trải nghiệm cá nhân. Một cá nhân với tài năng thiên phú cùng con chữ kể lại cho ta một trải nghiệm tập thể. Tôi bước vào những bài thơ Palestine, và cảm thấy đó là cánh cửa mời tôi bước vào ký ức của họ.

Khi một dân tộc chìm trong chiến trận qua bao thập kỷ, từ lăng kính người ngoài nhìn vào ta dễ gán cho họ một vai trò: đấu tranh. Điều đó trở thành mục đích duy nhất cho sự tồn tại của họ. Nhưng khi đọc những áng văn thơ của họ tôi đã cảm nhận được một điều khác. Họ cũng có tình yêu, có khát vọng, họ cũng mơ mộng một ngày được kết hôn, sinh con đẻ cái giữa những dày vò trong mất mát và bất công,... văn chương của họ không chỉ ngừng lại trong việc tranh đấu, và đó cũng là chính họ. Và điều đó khiến tôi nhận ra họ chẳng khác gì mình, không, không khác một chút xíu nào cả... Cũng là con người, cũng 23 cặp nhiễm sắc thể, chỉ khác, chỉ khác về vùng đất nơi chúng ta sinh ra và những gì chúng ta kế thừa... Và tôi cũng mong muốn rằng họ phải được hưởng những gì tôi đang hưởng: tự do - tự do trong dải đất của họ, tự do trong thân phận của họ, tự do vượt thoát khỏi vai trò thời cuộc đã gán cho họ. Được sống, được yêu, được nhìn thấy con cái họ lớn lên, được chết vì bệnh tật, tai nạn hay tuổi già.

"Giá như tôi là ngọn nến giữa màn đêm sâu thẳm."

Khi mà bao nhiêu celebrity và nghệ sĩ vòng quanh thế giới bị hủy show, canceled vì đứng về phía Palestine, tôi đã nhận ra phần nào thế cờ này. Tôi thú thực cũng lo lắng, cũng hoang mang, tôi cũng mong muốn có một sự nghiệp nhưng nói thật kể cả Ai Weiwei là 1 artist đã quá là khủng rồi mà còn bị canceled thì mình liệu có sự lựa chọn nào không? Mình chỉ là một ngọn cây chớm nở, nếu mọc nghiêng mọc xấu sẽ bị cắt đi không thương tiếc, nên tôi sẽ làm theo lời Kafka từng nói "Don't bend! Don't water it down!"

Vì sao... Vì tôi biết chỉ trong vài chục năm nữa, khi các con tôi đã lớn lên, những gì xảy ra bây giờ sẽ đi vào lịch sử. Chúng sẽ hỏi tôi những câu hỏi tôi đang tự hỏi chính mình khi đọc về bao vụ thảm sát trong quá khứ... Vì sao chúng đã xảy ra? Tại sao không ai ngừng chúng lại? Mẹ đã làm gì trong thời điểm đó. Tôi biết rằng câu trả lời "Không làm gì cả" là không đúng. Tôi cũng không thể nghĩ ra một lời biện minh nào mà không khiến chúng thất vọng. Chẳng thể dùng lí do "mẹ không biết" vì bây giờ nào có phải cái thời chỉ có báo giấy và điện tín như hàng chục năm trước. Tôi không thể nói "vì thế giới này mạnh được yếu thua nên ta phải nương theo chiều gió."

Nhưng tôi có thể nói, tôi chẳng làm được gì lớn lao, nhưng tôi đã làm những gì mình có thể. Tôi là ngọn nến nhỏ, rất nhỏ leo lét trong đêm, và giữa triền miên tăm tối đó tôi đã gặp những ngọn nến khác, liệu ngọn lửa chúng tôi gom góp thành đó có đủ lớn để thắp sáng không? Tôi đợi thời gian trả lời...

Khép lại cho cuối năm nay, khum có bức tranh nào hết trơn mà chỉ có đôi lời cho một project bất thần xảy đến nhưng đã chiếm trọn con tim mình.

Và lời nhắn nhủ nhỏ, hãy để tâm đến những gì chúng ta đang sử dụng, vì mọi thứ ta đang dùng vì tiện nghi, ai đó đang phải trả giá cho chúng, nếu k phải là một sự trừng phạt tập thể sẽ đến trong một tương lai chẳng quá xa vời. Nếu chúng ta yêu những đứa trẻ, hãy cùng làm điều gì đó để cuộc đời chúng khá khẩm hơn. Tiền không mua được nước sạch, tiền không cản được bụi mịn, tiền không kiềm được lũ dữ và sóng nhiệt, tiền không tạo ra khí oxy, tiền không đủ dựng nên rào chắn bảo vệ chúng khi hệ sinh thái này sụp đổ.

Mong một năm mới bình an hơn những năm đã qua!

by Phuong Nguyen

- Oh mama it's beautiful and looks so real
- Real? Do you know what it is?
- I don't know.
- have you seen it before?
- I don't think so
- How can you tell something is real if you have not seen it and don't know what it is?
- Because there are the stars and I know the stars are real
- How so?
- They are on the sky at night and I saw video about space.
- Space? What is space?
- Where the stars live, where we live... And this thing in the middle is the mother of all stars, she makes baby stars and she takes care of them and from her big belly we came from.
- I think it's beautiful what you just said and yes it's real.
- I love it so much I want to hang it in my room.
- Ohhh ok if nobody buy it then it's yours.
- What do you mean?
- That someone will take the painting to their home and give us money in return. So I can use that money to buy bread and toys for you.
- Oh ok, but if no one buys it then it's mine?
- Yes.
- Then I hope no one buys it...



Juat another day in my studio/kitchen with these marvelous distractions.... Check out this big brain of Federico, almost 6

Một sáng mùa đông... by Phuong Nguyen

Một sáng mùa đông...

Bước ra đường, tai liền ngập trong vô số những luồng âm thanh: tiếng động cơ xe, tiếng máy ủi công trường, tiếng máy bay rầm rì lao đến, tiếng người cười nói, tiếng cỏ xào xạc dưới chân chú chó sục sạo tìm chỗ giải quyết nỗi buồn, tiếng xe đẩy em bé lọc cọc trên đường, tiếng thở dài, tiếng tim mình đập khe khẽ trong cái lạnh se, và rồi trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi khi mọi âm thanh chạm đến khoảng ngừng, không gian chợt giãn ra cùng tiếng vọng âm thầm vẳng đến từ xa, tiếng cóc cóc của một chú chim gõ kiến đang khoan mỏ vào cội cây già...

Thế là tôi đẩy xe đi tìm chú chim đó, ngày càng sâu hơn vào trong công viên, giữa những cành cây gầy khẳng khiu trụi lá đan vào nhau chằng chịt, tôi đi tìm chú chim gõ kiến. Xa khỏi đường lớn, tiếng cóc cóc ngày càng rõ hơn. Một âm thanh thật đặc trưng với tempo không lẫn vào đâu được, không quá nhanh để rồi đinh tai nhức óc như tiếng máy khoan điện, cũng không quá chậm rõ từng hồi rổn rảng như tiếng búa gõ vào đinh. Nó vang nhưng trầm, ở giữa hồi cuối âm vọng của chuông đồng và tiếng gõ mõ đều đặn như khi xưa bà ngoại tôi tụng kinh mỗi sáng. Tôi đi tìm chú chim gõ kiến, ngày một gần hơn, tôi ngước lên những cây sồi và dẻ dại cao ngất... Rồi đột nhiên, tiếng chim ngưng bặt.

Có lẽ chú chim gõ kiến biết có người đang kiếm tìm, và bản năng loài vật cho chú hay rằng đã đến lúc rời khỏi nơi đây, đi tìm một cái cây khác. Chú chỉ cần nhún chân một cái rồi nhảy vào bầu trời, nhỏ bé và tự do, chú biến mất vào trong thinh lặng.

Tôi đứng giữa công viên tiếc điều gì mà lòng không nắm bắt được. Chợt nhớ tới lời chúc mừng năm mới từ người anh yêu quý ở phương xa: "Niềm vui nghệ sĩ như chúng ta không ai biết là gì. Chúng ta nhận được cái gì, vui như thế nào? Cũng chẳng kể được cho ai nghe, ngoài những lời thì thầm vang vọng trong tâm khảm của chính mình. Và vì nó vô hình, vô tướng, và mất hút trong im lặng, nên nó quý giá và đẹp đẽ cho tâm hồn chúng ta em ạ."

Một ngày nữa tôi đuổi theo điều gì đó vô hình, và có lẽ vô nghĩa, chỉ còn lại trong lòng một sự xúc động không hiểu rõ căn nguyên. Những xúc động vi mô từng ngày len lỏi như cách chú chim khoan chiếc mỏ vào cội cây già, để một ngày vết nứt đủ rộng... Một điều gì đó ẩn tàng còn ngủ say trong bóng tối, đợi ngày mãn khai.

Carthasis by Phuong Nguyen

This vast embrace of the Alps lent the inspiration to a painting that took my breath away just thinking about it. An intense tremble of joy. Ecstasy. Carthasis.

In a way, we artists are also junkies. We're chasing that high, one painting, one creation after another. Always craving for more and never settle for less. Always searching for that micro second when incoherent fragments are suddenly connected.

Keep climbing higher, to see how small we are. Feel that frightening divinity running down your spine. Oh tiny speck of dust we are

Unravelling art's dark depth by Phuong Nguyen

Details ““Bug war”, 2023

7 years ago, I had the opportunity to stay in Japan for 3 months and concluded with a memorable farewell trip to Mount Koya, where I spent a few nights in a temple. It was during this period that I stumbled upon “In Praise of Shadows”, a book that laid the foundation for my aesthetic sensibility. Until that moment, I never quite understood why my heart gravitated towards the obscure, the mysterious, the unseen, the unknown. To this day, I’m still delving deeper into this inexplicable inclination. However, this book provided some insights and guided me on where to excavate further.

For years, I painted primarily watercolor on a pitch-black background, believing it to be a representation of darkness. Yet, I have come to realize that darkness transcends mere blackness. The shadow can trigger fear, but it doesn’t mean that it is malevolent. Sinister is the invisible darkness that conceals itself within the blindness of the light. Crimes unfold under the bright sun, like a spotlight, with people cheering as calamity befall, treating it as if it were a play, while their lives carry on.

I’m often asked about the mythological basis of my art, given my extensive inspiration from ancient art and mythological figures. While some of them, indeed, rooted in specific stories, most borrow symbolism to convey a narrative. My aspiration is to paint in the old manner, yet my stories will always remain contemporary. The narrative in the works of the old masters were relevant in their time, and replicating their aesthetics without adapting to present climate would be mere emptiness. While certain elements such as war and nature remain universal, the challenges we face today - such as immigration crisis, energy war, ecological collapse, etc – are the contemporary narrative that requires adaption while carrying on our heritage.

Details “God of Longevity contemplating the doom of humanity”, 2023

These days, I have been contemplating the role of art in times of unrest. Sometimes it feels like a dose of anesthetic, an amnesia. It can also be manipulated as a tool of propaganda to perpetuate the illusion of war, glorifying self-sacrifice for nationalism. What is the role of art when hell breaks loose? How can art respond to the abhorrent horror of war and subsequent crisis? What is the narrative it reveals in the face of gruesome reality?

Going through artworks addressing the context of war, I think art’s initial role is to bear witness.

The age-old debate on whether humans are inherently good or evil still resonates until today. I’m leaning towards the latter, as Xunzi suggested, “The nature of man is evil; his goodness is only acquired training.”

Goodness is like a fragile plant that’s crushed easily under the stomp of evil nature.

And what happens to one’s heart after prolonged exposure to darkness? Will darkness consume them? How long can they resist before falling to insanity?

I don’t know the answer to that. But I know as a witness, I gotta keep looking into the dark, searching for that frail gleam of the diamond of humanity.